Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Toan tính của Bắc Kinh trong cuộc đối đầu với Mỹ

NangluongVietnam - 30/06/2014 - Biển Đông là "lá chắn tự nhiên" giúp Trung Quốc có được ưu thế phòng thủ trước Mỹ, cũng như khả năng tiếp cận với nguồn lợi tài nguyên thiên nhiên, nhất là dầu khí và nguồn lợi thủy sản tại đây. Đó là những đánh giá được Học viện Phát triển Philippines (DAP) đưa ra nhằm làm rõ ý đồ độc chiếm Biển Đông của giới lãnh đạo Bắc Kinh. 
Bắc Kinh thấy rằng phải có được thế đứng vững chắc ở Biển Đông để có được khoảng không cho tác chiến chiến lược.
Báo cáo chiến lược 12 trang của DAP có tiêu đề "Duy trì cân bằng quyền lực và tăng cường lãnh địa ảnh hưởng ở Biển Đông: Theo dõi bước đi của Trung Quốc" là tài liệu dùng để giảng dạy cho sĩ quan quân đội Philippines, tập trung phân tích những động thái của Trung Quốc ở Biển Đông trong 1 năm trở lại đây.
Đánh giá về tầm quan trọng địa chiến lược, quân sự, tài liệu nhấn mạnh: Bắc Kinh xem Biển Đông có vai trò rất quan trọng, vì đây là "lá chắn tự nhiên" đối với an ninh của Trung Quốc ở phía Nam. Giành quyền kiểm soát Biển Đông, Trung Quốc sẽ thiết lập được khu vực phòng thủ chiến lược với một dải bờ biển dài 1.000 km, tạo ra nhân tố "kiềm chế" tầm hoạt động, tác chiến đối với Hạm đội 7 của Mỹ đóng tại châu Á - Thái Bình Dương.
Đi xa hơn, độc chiếm Biển Đông sẽ "giúp phát triển kinh tế, quyết định sự tồn tại chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc", báo cáo nhìn nhận.
Báo cáo của DAP trích dẫn một đoạn trong tài liệu của Cục Hải Dương quốc gia Trung Quốc, chỉ ra rằng "đại dương đã trở thành một khu vực quan trọng của chạy đua quốc tế nhằm tạo lập quyền lực quốc gia tuyệt đối, cũng như những ưu thế chiến lược dài hạn".
Theo các học giả thuộc DAP, Mỹ luôn kiên định duy trì hiện diện quân sự lớn mạnh ở Tây Thái Bình Dương. Trong điều kiện đó, Bắc Kinh thấy rằng phải có được thế đứng vững chắc ở Biển Đông để có được khoảng không cho tác chiến chiến lược.
Trung Quốc thừa nhận vị trí địa lý của mình dễ bị tổn thương ở cả trên bộ và trên biển, nhưng tin rằng "bất cứ thách thức nào đối với chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nước này trong tương lai đều sẽ đến từ đại dương, trong đó có Biển Đông. Đó là lý do Bắc Kinh đã phát triển khả năng chống tiếp cận/phong tỏa khu vực (AA/AD)".
Hạm đội 7 của Mỹ đóng tại châu Á - Thái Bình Dương.
Đối với tài nguyên thiên nhiên, báo cáo của DAP dẫn số liệu của Cơ quan Năng lượng Mỹ cho biết: Vùng biển Trường Sa có thể có trữ lượng dầu mỏ lên đến 5,4 triệu thùng, cùng với 55,1 tỉ m3 khí, và hầu hết đều tập trung ở khu vực "Bãi Cỏ Rong ngoài khơi tỉnh Palawan".
Không những vậy, các chuyên gia còn cho rằng Biển Đông cung cấp khoảng 25% nhu cầu protein đối với khoảng 500 triệu người, với sản lượng hơn 5 triệu tấn cá đánh bắt hàng năm, chiếm 10% sản lượng toàn cầu.
Tầm quan trọng của Biển Đông giải thích tại sao Bắc Kinh quyết đòi lãnh thổ trong phạm vi chuỗi đảo Kalayaan (KIG) thuộc Philippines. Báo cáo cũng chỉ ra rằng, Trung Quốc luôn xem thường Philippines, coi đây là "một nước nhỏ, với tiềm năng quân sự yếu kém".
Trong một diễn biến khác, ngày 28/6, tờ Channel News Asia trích dẫn lời ông Tập Cận Bình phát biểu trước Tổng thống Myanmar Thein Sein và Phó Tổng thống Ấn Độ Hamid Ansari Mohammad và đông đảo quan chức Trung Quốc, sĩ quan quân đội và các nhà ngoại giao nước ngoài trong một buổi họp tại Đại Lễ đường nhân dân ở Bắc Kinh, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình kêu gọi tăng cường khả năng phòng thủ trên hướng bộ và biển.
Ông Tập nói: "Trung Quốc sẽ không can thiệp vào công việc nội bộ của các nước cũng như không áp đặt ý chí của mình lên quốc gia khác. Trung Quốc sẽ không bao giờ tìm kiếm quyền bá chủ bất chấp có mạnh lên đến như thế nào đi chăng nữa".
Bài phát biểu của ông Tập hướng về dư luận quốc tế, những người đã có suy nghĩ trái ngược với những gì ông nói trước đó, rằng Trung Quốc đang tìm cách khơi dậy chủ nghĩa dân tộc một cách mạnh mẽ.
Trước đó, ông Tập đã khuyên người dân của mình nên nhớ về lịch sử từng là nạn nhân của xâm lược nước ngoài và cần phải tăng cường phòng thủ biên giới ở cả đất liền và biển.
Những nhận xét nhấn mạnh quyết tâm của Trung Quốc trong bối cảnh tranh chấp lãnh thổ với các nước láng giềng đang ngày càng tăng lên đã cáo buộc Bắc Kinh đang ngày càng hung hăng trong các tuyên bố của mình.
Tuyên bố của ông Tập về bảo vệ các vùng biên giới được đưa ra trong bối cảnh Bắc Kinh đang liên tiếp khơi mào tranh chấp chủ quyền trên biển với Nhật Bản, Philippines và Việt Nam. Còn trên đường bộ, lâu nay, Trung Quốc vẫn đang tranh chấp biên giới với Ấn Độ.
Nguồn: TTXVN/ Inquirer/ Asian TV News

Tại sao Phạm Văn Đồng ký công hàm bán nước?


ho-dongSau khi Trung Cộng chính thức công bố chủ quyền lãnh hải là 12 hải lý, bao gồm luôn các quần đảo Hoàng Sa (Xisha) và Trường Sa (Nansha) của Việt Nam vào ngày 4 tháng 9 năm 1958 (1), thì 10 ngày sau đó, ngày 14 tháng 9 năm 1958, Thủ tướng Bắc Việt Nam, ông Phạm Văn Đồng, đã gửi công hàm đến Thủ tướng Chu Ân Lai, xác nhận chủ quyền Trung Cộng đối với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Nội dung bức công hàm Thủ tướng Bắc Việt Nam, Phạm Văn Đồng viết như sau “Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958”.
Đồng thời, trước đó, tháng 6 năm 1956, Phó thủ tướng Việt Nam, ông Ung Văn Khiêm, thay mặt Bắc Việt Nam, cũng đã tuyên bố với phiá Trung Cộng: “…Theo các tài liệu lịch sử từ phía chúng tôi (Việt Nam), đảo Xisha (Hoàng Sa) và Nansha (Trường Sa) thuộc về vùng đất lịch sử của quý quốc (Trung Quốc)”.
Như vậy, tổng kết hai sự kiện trên cho thấy Hà Nội, trong thời gian nhận viện trợ của Bắc Kinh để tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam Việt Nam, đã muối mặt, phản bội Tổ quốc, nhượng đi một phần lãnh thổ Việt Nam cho mưu đồ của Đảng CSVN. Điều này cũng khẳng định, công hàm “bán nước” của Phạm Văn Đồng không phải là quyết định độc xuất, tự tung tự tác do cá nhân ông Phạm Văn Đồng, và tuyên bố của Ung Văn Khiêm, nếu có theo như cáo buộc của Bắc Kinh, cũng không phải là tự phát. Tất cả hai sự kiện, đều chính do quyết định của Chính Trị Bộ đảng CSVN.
Trong khi ông Ung Văn Khiêm chỉ xác nhận bằng miệng, không có chứng từ thì công hàm của ông Phạm Văn Đồng là văn thư “giấy trắng mực đen”, không thể phủ nhận hay chạy tội hành vi bán nước, phản bội lại Tổ quốc Việt Nam của đảng CSVN. Sau khi ra công hàm bán nước, một năm sau đó, tháng 10 năm 1959, ông Đồng đã đi Bắc Kinh. Cuộc viếng thăm của ông Đồng không ngoài mục đích ngửa tay xin tiền viện trợ của Bắc Kinh. Như vậy, có thể nghi ngờ, động cơ chính ký văn thư bán nước của đảng CSVN, là dọn đường cho chuyến đi Bắc Kinh của ông Phạm Văn Đồng sau đó, nhằm xin xỏ, cầu cạnh để nhận được tiền viện trợ từ Trung Cộng một cách tốt đẹp.
Tại Bắc Kinh, Phạm Văn Đồng đã năn nỉ Chu Ân Lai viện trợ quân sự và gửi một đoàn cố vấn quân sự đến giúp Việt Nam (2). Khi phái đoàn chuyên gia quân sự Trung Cộng đến Việt Nam, Phạm Văn Đồng đã ba lần, khẩn khoản đề cập đến nhu cầu xin viện trợ và cho biết là Hà Nội đặt hết niềm tin ở Bắc Kinh. Tháng 1 năm 1960, đảng CSVN đề ra kế hoạch ngũ niên (1961-1965). Để thực hiện kế hoạch ngũ niên, Hà Nội lại cử Phạm Văn Đồng qua Bắc Kinh, bị gậy mượn nợ. Tổng số tiền Phạm Văn Đồng cần vay từ Bắc Kinh là 500 triệu Nhân Dân Tệ. Lúc đó, Chu Ân Lai đã trả lời với Đồng, Bắc Kinh có thể cho CSVN mượn hơn số tiền đó (3). Năm 1961, một năm sau, khi Mỹ gia tăng các hoạt động quân sự ở miền Nam, Hà nội lại cử Phạm Văn Đồng sang Bắc Kinh để cầu cạnh, xin thêm viện trợ quân sự.
Như vậy, Phạm Văn Đồng, thay mặt đảng CSVN ký công hàm bán nước, công nhận chủ quyền của Bắc Kinh trên hai hòn đảo Trường Sa và Hoàng Sa năm 1958, là để được sự thuận thảo của Trung Cộng trong việc xin viện trợ quân sự trong năm 1959, và sau đó, dọn đường để mượn số tiền nợ 500 triệu nhân dân tệ trong năm 1961, cho kế hoạch ngũ niên (1961- 1965) của CSVN. Không có một con số chính xác, tổng kết tiền viện trợ quân sự của Bắc Kinh cho Hà Nội trong năm 1959. Nhưng con số nợ 500 triệu nhân dân tệ Bắc Kinh cho Hà Nội mượn và cùng với phí tổn viện trợ quân sự trong năm 1959, một năm sau khi Hà Nội ký công hàm bán nước, có thể lên đến cả tỷ nhân dân tệ.
Theo tiết lộ của Hà Nội, bình quân trong 20 năm chiến tranh, Liên Xô, Trung Quốc, và vài nước xã hội chủ nghĩa, đã viện trợ quân sự cho Hà Nội, qui ra thành tiền là 7 tỉ dollars. Nếu thông tin này đáng tin cậy, thì như vậy, mỗi năm Trung Quốc chỉ có thể viện trợ quân sự cho Hà Nội khoảng chừng 200 triệu dollars (4).
Có thể nói, Trường Sa và Hoàng Sa, đã bị Đảng CSVN “bán” cho Bắc Kinh, qua công hàm của Phạm Văn Đồng, với giá rất bèo, chưa tới một tỷ nhân dân tệ.
© Đỗ Thành Công
© Đàn Chim Việt
——————
(1) DECLARATION OF THE GOVERNMENT OF THE PEOPLE’S REPUBLIC OF CHINA ON THE TERRITORIAL SEA
(Approved by the 100th Session of the Standing Committee of the National People’s Congress on 4th September, 1958)
The People’s Republic of China hereby announces:
This width of the territorial sea of the People’s Republic of China is twelve national miles. This provision applies to all Territories of the People’s Republic of China, including the mainland China and offshore islands, Taiwan (separated from the mainland and offshore islands by high seas) and its surrounding islands, the Penghu Archipelago, the Dongsha Islands, the Xisha islands, the Zhongsha Islands, the Nansha Islands and other islands belonging to China. http://law.hku.hk/clsourcebook/10033.htm
(2) Zhou’s meeting with Pham Van Dong, Oct. 17, 1959 , Zhou nianpu
(3) Zhou’s talk with Pham Van Dong, May 11, 1960 (ibid, 316-17)
(4) Đặng Phong, 5 đường mòn Hồ Chí Minh, NXB Tri Thức tr 120


Bắc Kinh đang đánh đu với số phận...

30/06/2014

NangluongVietnam - 
Trung Quốc đang gây sự khắp nơi. Họ ngày càng ngang ngược ở Biển Đông, cứng rắn và hiếu chiến ở Hoa Đông… mà không sợ chiến tranh. Vì sao Bắc Kinh dám vuốt mặt Mỹ, chọc giận Tokyo và ASEAN?

Đã nhiều lần máy bay chiến đấu Trung - Nhật suýt đâm vào nhau trên biển Hoa Đông.
Hẳn nhiều người chưa thể quên những lần chiến đấu cơ Trung Quốc đối đầu với tiêm kích Nhật Bản trong một khoảng cách “đường tơ, kẽ tóc” ngay trên bầu trời biển Hoa Đông. Những pha đối đầu thót tim này có lẽ chỉ có Trung Quốc mới dám làm bởi nó hoàn toàn có thể dẫn đến một vụ va chạm thảm khốc và hậu quả là một cuộc đối đầu quân sự giữa hai nước. Theo thông thường, hành động của Trung Quốc hoàn toàn có thể bị coi là hành động cố ý khiêu khích chiến tranh.
Nhưng Nhật Bản không phải là nước duy nhất bị Trung Quốc “khinh thường” đến như vậy. Hồi cuối tháng 12/2013, một tàu chiến Trung Quốc đã cố tình chạy “cắt mặt” chiến hạm USS Cowpens của Mỹ trong vùng biển quốc tế ở Biển Đông. Thuyền trưởng tàu USS Cowpens đã phải bẻ lái hết cỡ để tránh một cuộc đụng độ gây tổn thất nặng.
Sau sự cố này, Bắc Kinh thậm chí đã không nhận lỗi mà còn lớn tiếng vu cáo tàu chiến Mỹ “quấy rối” tàu Trung Quốc.
Trong những năm gần đây, tàu Trung Quốc không mang vũ khí đã khá nhiều lần nhằm thẳng tàu hải quân Mỹ để đâm va hoặc tạo sự cố đâm va trong vùng biển quốc tế ngoài khơi, nhưng đây là vụ việc đầu tiên liên quan đến hai tàu chiến vũ trang.
Trước đó vào đầu năm 2013, tàu chiến Trung Quốc sử dụng hệ thống radar điều khiển vũ khí để "khóa mục tiêu" một tàu khu trục và một máy bay trực thăng của Nhật Bản. Trong các cuộc đối đầu giữa 2 quân đội đang có "hiềm khích" thì không có hành động khơi mào chiến tranh nào được thể hiện rõ ràng hơn hành động này.
Nhưng, sau tất cả những sự cố này, chiến tranh đã không xảy ra mà nguyên nhân chính vẫn là sự kiên nhẫn của những quốc gia bị Trung Quốc khiêu khích. Nếu không cho sự điềm tĩnh của phi công Nhật Bản, kinh nghiệm của thuyền trưởng người Mỹ, và sự tự tin của chỉ huy lực lượng hải quân Nhật Bản, một trong các sự cố có thể đã kết thúc rất khác.
Hồi cuối tháng 12/2013, một tàu chiến Trung Quốc đã cố tình chạy “cắt mặt” chiến hạm USS Cowpens của Mỹ trong vùng biển quốc tế ở Biển Đông. Thuyền trưởng tàu USS Cowpens đã phải bẻ lái hết cỡ để tránh một cuộc đụng độ gây tổn thất nặng.
Rõ ràng là các lực lượng của Trung Quốc hành động không hề bất cẩn, thậm chí họ còn cố tình làm như vậy. Thực tế cho thấy, các sĩ quan quân đội Trung Quốc đang lặp đi lặp lại những hành vi tương tự với tần suất ngày càng nhiều hơn.
Theo phân tích của các nhà quan sát quốc tế, các hành động kiểu này là một phần trong chiến lược từng bước thể hiện sức mạnh và giành quyền kiểm soát trong các vùng biển gần của Trung Quốc. Nhưng quan trọng hơn cả, nó cho thấy Bắc Kinh đã rất khôn và hiểu rõ đối thủ khi làm như vậy.
Đầu tiên, Trung Quốc cho rằng các đối thủ của mình luôn biết kiên nhẫn và kiềm chế hơn họ để tránh “những tai nạn chết người” hay nói cách khác Trung Quốc cho rằng các đối thủ của mình không muốn nổ ra xung đột vũ trang. Thêm vào đó, Trung Quốc biết chắc rằng quân đội Nhật Bản và Mỹ, do đã được đào tạo và kinh nghiệm của họ, có khả năng tự kiềm chế rất lớn khi phải đối mặt với những lần “trêu chọc” của Trung Quốc.
Nhưng đây là những giả định vô cùng nguy hiểm. Đến nay, Senkaku chưa phải là mối đe dọa sống còn đối với chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Nhật Bản nhưng trong tương lai điều đó hoàn toàn có thể thay đổi mà không được báo trước. Và trong khi các thông điệp và sự cam kết của Washington đối với khu vực vẫn đang khá “lẫn lộn” thì rất có thể đến một lúc nào đó, Hoa Kỳ sẽ buộc phải hành động mạnh hơn khi họ nhận thấy trật tự mà họ đã dày công thiết lập ở châu Á - Thái Bình Dương từ hàng nhiều thập kỷ qua có nguy cơ bị Bắc Kinh phá vỡ hay làm đảo lộn.
Theo bình luận của tờ The Diplomat, cũng có thể xung đột vũ trang chưa nổ ra sau tất cả những màn khiêu khích này của Trung Quốc là do các nhà lãnh đạo ở Tokyo và Washington “quý trọng sinh mạng binh lính và con người hơn Trung Quốc”. Có điều, dù cả Nhật Bản hay Hoa Kỳ đều không muốn thấy một “tai nạn” hoặc một cuộc chiến tranh nổ ra ở châu Á, thì họ cũng đều không thể cho phép Trung Quốc muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa, trong khi sự thật là các thành viên của quân đội Mỹ và Nhật Bản được đào tạo tốt và rất có kỷ luật, họ cũng là những con người có thể có những hành động không dự đoán được trong tình huống căng thẳng. Là những người lính chuyên nghiệp, rất có thể viên thuyền trưởng tàu khu trục của Nhật Bản sẽ lựa chọn giải pháp “tiên hạ thủ vi cường” bằng cách tấn công đáp trả hay thậm chí là nổ súng trước để bảo vệ thủy thủ đoàn khi phát hiện tàu của mình bị “khóa mục tiêu trên radar” của đối phương (hành động cho thấy đối phương chuẩn bị khai hỏa nhằm vào mình).
“Trung Quốc đang cố tình sử dụng lực lượng được thiết kế riêng để tạo ra một cuộc đụng độ hay sự cố có thể dẫn đến chiến tranh với tính toán rằng đối phương sẽ phải nhượng bộ.
Bắc Kinh đang đánh đu với số phận. Liệu Tập Cận Bình có nhận ra điều này là một sự điên rồ trước khi vận may của Trung Quốc chấm dứt hay không?” - tờ The Diplomat đặt câu hỏi.
Nguồn: Infonet/ Diplomat

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

NÊN KIỆN HAY NÊN LÀM GÌ


Hoàng quỳnh
Bauxite Việt Nam
29.06.2014

Tôi là một trí thức ở Sài Gòn. Mấy hôm nay đứng trước sứ biến động của vận mệnh dân tộc, trong lòng nhấp nhổm không yên, ban ngày theo dõi tình hình mà lòng như có lửa đốt, đêm nằm trằn trọc, ưu tư… Xin viết ra đây vài dòng tâm huyết, hy vọng góp chút sức lực nhỏ bé để cùng với mọi người tìm ra con đường đúng đắn cho dân tộc trong thời điểm sinh tử này.

Đi kiện không phải là điều quyết định

Thật ra đi kiện cũng là điều tốt, tốt hơn nhiều lần dậm chân tại chỗ mà không làm gì cả, vì nó thể hiện cái tinh thần phản kháng, không chấp nhận áp bức của dân tộc. Nhưng kiện không phải là điều cốt lõi nhất, càng không nên coi đó là tất cả!

Tại sao kiện không phải là điều thiết yếu nhất? Chúng ta đều thừa nhận với nhau là kiện để tranh thủ thêm sự ủng hộ của các nước, từ đó họ gây áp lực làm chùng bước Trung Quốc. Nhưng mọi người nên nhớ rằng, bản chất của Tàu cộng là dối trá và ngang ngược, không ai có thể gây áp lực lên nước này được bằng lời nói. Muốn làm cho nước này dừng lại, chỉ có cách là phải mạnh ngang bằng với họ, làm cho họ cảm thấy họ có thể bị tổn thương khi ức hiếp chúng ta. Điều này chúng ta chỉ làm được khi có liên minh quân sự với Mỹ, và có thêm Nhật, Ấn, Úc càng tốt

Nếu chúng ta thắng kiện thì có thể có thêm vài nước lên tiếng ủng hộ, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Riêng Mỹ, Úc, Ấn, Nhật đứng về phía VN ngay từ đầu (nhưng không muốn làm đồng minh vì ta chưa có dân chủ), chẳng phải vì chính nghĩa gì cả, mà đó là sợ Trung Quốc nuốt trọn biển Đông, gây khó khăn cho lưu thông hàng hải của họ. Phải nói rằng, nếu VN có dân chủ, thì 4 nước này chìa cả 2 tay ra với VN mà đề nghị liên minh, còn bây giờ thì họ chỉ biết đứng ngoài và nói “ủng hộ” thôi, không thể làm gì hơn cả, dù VN có thắng kiện hay thua kiện. Còn ASEAN và EU thì chỉ dùng lời nói chứ không bao giờ dùng hành động. Nước Nga thì hiện tại và tương lai có mắc mướu quá lớn với TQ
Còn nếu chúng ta thua kiện thì sao. VN sẽ mất trắng. TQ sẽ dùng toàn lực đánh một trận để tống VN ra khỏi biển Đông. Các nước khác chỉ biết nói “rất tiếc” chứ không biết làm gì khác, vì TQ đang thực thi pháp luật quốc tế!. Chúng ta có khả năng thua kiện không? Điều này không có gì là chắc chắn, khi mà công hàm Phạm Văn Đồng còn đó, và VN cộng sản hiện tại vẫn được coi là kế tục của nhà nước VN DCCH trước kia. Ngoài ra, chưa chắc tất cả các quan tòa đều có cảm tình với VN, đều công tâm. Nên nhớ, cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, mà rất nhiều tiền thì Trung Quốc có!

Ngoài ra một tác hại khác nữa là người dân và chính phủ VN sẽ ảo tưởng, xem kiện là tất cả việc cần làm, trong khi bỏ qua những cơ hội, những thời cơ để làm việc khác đem lại lợi ích thật sự hơn

Điều duy nhất cần làm: thúc đẩy dân chủ

Dân chủ, đó là điều cần làm duy nhất lúc này

Có nhiều người hỏi: không dân chủ vẫn có thể liên minh với Mỹ được không? Điều này hoàn toàn không thể xảy ra, trước tiên là vì quốc hội và người dân Mỹ không cho phép. Kế đến nữa là điều này quá rủi ro cho Mỹ, vì nếu VN vẫn là Cộng sản, thì sẽ có một ngày thằng Tàu cộng quay ra vuốt ve, o bế, lãnh đạo VN lúc đó sẽ ngả về Trung cộng, thì có phải quá thiệt hại cho người Mỹ không. Những đầu tư của người Mỹ như căn cứ quân sự, bí mật về khí tài .v.v., tất cả sẽ lọt về tay Trung cộng.
Tất nhiên là vô cùng khó khăn để đạt được dân chủ. Nhưng cả dân tộc VN có nghĩ rằng, mình đã cố gắng tột cùng cho mục tiêu đó chưa, cần phải làm thêm điều gì nữa để điều đó dễ có cơ hội thành hiện thực hơn không?!

Cơ hội lớn chưa từng có trong suốt cả chiều dài lịch sử của dân tộc!

Xưa tới giờ VN chưa bao giờ khuất phục Trung Quốc nhưng đơn thương độc mã, và luôn đóng vai yếu thế hơn vì là nước nghèo. Nay nếu có dân chủ thì VN được sự ủng hộ của gần như tất cả các cường quốc trên thế giới: Hoa kỳ, Nhật, Ấn, Úc

Không chỉ phát triển liên minh quân sự, các nước trên đều hiểu rằng điều cốt lõi và lâu bền nhất là VN phải trở nên hùng mạnh, như Nhật hay Hàn quốc , thì mới đảm đương nổi việc bảo vệ thông suốt biển Đông, cộng với tình cảm sẵn có, họ sẽ đầu tư mạnh mẽ về kinh tế, chính trị. Từ đó có cơ sở để tin rằng VN sẽ trở thành quốc gia hùng cường, có thể đứng vào TOP ĐẦU CỦA THẾ GIỚI, và ĐỘC LẬP VĨNH VIỄN với Trung Quóc

Dân chủ ở VN sẽ thúc đẩy dân chủ ở TQ. Khi TQ trở nên dân chủ, rất có khả năng họ sẽ bị ly khai, nên suy yếu hơn. Ngoài ra, cho dù tính tham lam, bá quyền vẫn còn đó, nhưng khi đó họ trở nên đàng hoàng hơn một chút, tôn trọng luật pháp hơn, thì VN sẽ đỡ khổ hơn nhiều.
VẬY CẦN THÊM GIẢI PHÁP NÀO KHÁC
1. Cổ súy cho “Hiến Pháp Hòa Giải”
Người Nhật có Hiến Pháp Hòa Bình nổi tiếng, đó là bước đi vô cùng khôn ngoan của dân tộc Nhật, để tất cả các nước an tâm, quên đi quá khứ quân phiệt của họ, sẵn sàng làm ăn, bang giao với họ …, từ đó họ có điều kiện phát triển kinh tế vượt bật và trở thành nước Nhật hùng cường như ngày nay
Còn VN, mọi người cứ hình dung, sau khi chuyển sang dân chủ thì chuyện gì sẽ xảy ra: sẽ có sự trả thù vô cùng ghê gớm, bao nhiêu đòn thù được tích tụ bấy lâu sẽ trút lên đầu giới lãnh đạo cộng sản và gia đình, tay chân của họ…

Trong khi tất cả mọi người am hiểu thời cuộc đều công nhận rằng, sự thay đổi để trở nên dân chủ không thể do bất cứ lực lượng nào khác, mà sẽ do một bộ phận trong chính giới lãnh đạo VN hiện tại. Cứ coi như có một số người trong giới lãnh đạo có lòng yêu nước, bỏ qua lợi ích cá nhân, kêu gọi những lãnh đạo khác thực hiện cải cách chính trị … thì họ cũng không dám làm cái việc thay đổi chế độ, cái việc mà tự dưng đưa bản thân và gia đình, con cháu mình vào vòng nguy hiểm vô cùng, có thể mất tất cả, kể cả mất mạng …

Vậy tại sao chúng ta không NGHĨ CHO HỌ một chút, không mở con đường bảo đảm sự an toàn và cuộc sống của họ, để cho mục tiêu của dân tộc dễ xảy ra hơn không.
Tôi xin đề xuất 2 điểm quan trọng nhất trong Hiến Pháp Hòa Giải này:

- Việt Nam chuyển thành đất nước dân chủ đa đảng
- Không được truy cứu, phán xét, buộc tội … đối với cá nhân hay tập thể, ở bất cứ phe phái đảng phái nào của người Việt Nam trong vòng 100 năm qua, và điều này có giá trị trong vòng 100 năm tới

Nếu điều này được thực hiện, thì những người cộng sản đang nắm chính quyền hiện nay và trước đây hoàn toàn có thể yên tâm là không bị trả thù cho tới đời cháu của họ!

Chúng ta đang cần cái gì: đang cần dân chủ để thay đổi vận mệnh dân tộc hay cần trả thù. Rõ ràng là đề xuất trên không có gì là quá đáng, nhưng nó dẹp bớt chông gai, mở ra còn đường rộng hơn, dễ đi hơn trên con đường tiến tới dân chủ của dân tộc.

2. Gây áp lực liên tục vào chính quyền bằng trưng cầu dân ý và các hoạt động ôn hòa

- Hiện tại có nhiều trang mạng bất đồng chính kiến, nhưng đa số đều dùng những lời lẽ gay gắt, điều đó khiến chính quyền đặt nó ngoài vòng pháp luật, làm nhiều người khó truy cập, khó phổ biến. Tôi nhắc lại, chúng ta đang cần dân chủ hơn bất cứ cái gì khác. Vậy tại sao chúng ta không làm một trang web trưng cầu dân ý (trungcaudany.com chẳng hạn), với lời lẽ vô cùng ôn hòa. Trong đó, chúng ta sẽ ghi những giá trị tốt đẹp của nền dân chủ là như thế nào, những nền dân chủ nổi tiếng trên thế giới ra sao, Truyền thống chống Bắc thuộc VN xưa giờ ra sao, Sự bá quyền của Trung Cộng như thế nào, Giải pháp nào để thoát vĩnh viễn khỏi sự áp bức của người Hán.... Chỉ nhận đăng bài nào có lời lẽ ôn hòa và có lợi cho mục tiêu chung. Và 1 phần chính là tiến hành trưng cầu dân ý, với câu hỏi: “có nên hướng VN theo dân chủ đa đảng hay không”, để mọi người ghi tên mình vào, biểu quyết. 

- Thêm vào đó chúng ta thường xuyên tổ chức những buổi tụ tập, giương cao biểu ngữ với lời lẽ ôn hòa như: “Cùng cầu mong cho nền dân chủ VN”, “Cổ xúy cho hiến pháp hòa giải”, “hãy vào trungcaudany.com để thể hiện lòng yêu nước của bạn”, “Dân chủ để gia nhập TPP”, “Dân chủ thật sự để liên kết với bạn bè chân chính” … Những cuộc xuống đường đó được tổ chức thường xuyên, bền bỉ, ôn hòa, và có thể giải tán ngay khi có dấu hiện bạo lực … Được như vậy, ngoài việc huy động tinh thần toàn dân, chúng ta đặt chính quyên vào cái thế phải thường xuyên tự hỏi lại mình: có thể trì hoãn cải cách chính trị được nữa không ?!
H.Q
Bauxite Việt Nam

Việt Nam! Ăn gì cũng có thể chết !


Trong phần này, tôi chưa nói đến những mưu kế cùng sản phẩm độc hại của Trung Quốc ồ ạt tung vào thị trường VN trong thời gian vừa qua, không từ một thủ đoạn nào họ không dám làm. Đó chính là một cuộc xâm lăng, từ việc dùng tàu sắt đâm thẳng vào tàu đánh cá của ngư dân đến việc xuất sang VN những thứ đồ chơi của trẻ em nhiễm độc gây ung thư  Phải một bài dài mới phân tích hết được thủ đoạn ngày càng tàn độc của "người bạn láng giềng bốn không tốt, 16 chữ đen sì" này, chúng ta sẽ bàn đến vào một bài khác.


Ở đây tôi chỉ nói đến những thủ đoạn của chính đồng bào chúng ta hạ độc người dân VN mình. Các cụ ta đã dạy "thượng bất chính hạ tắc loạn", nôm na là người trên không liêm chính thì người dưới tất phải loạn. Loạn ở đây có nghĩa là loạn về đạo đức, về nhân cách. Cho nên những con buôn bất lương ở VN ngày càng nhiều cũng vì thế. Tôi không dám nói tất cả con buôn đều như vậy, nhưng sự thật là ngày càng nhiều người buôn bán có muốn lương thiện cũng không được, bởi lương thiện lấy tiền đâu "bôi trơn", lấy gì "cống nộp" cho các quan hàng tháng chỉ để kiếm một chỗ ngồi, chỉ mong được yên thân, chưa nói đến chuyện được buôn gian bán lận. 
 
Vả lại nhà anh hàng xóm bỗng chốc xây lên bốn năm tầng, con đi xe hơi, du học Mỹ, Úc, Canada, thế mà nhà mình cứ cái xe gắn máy cà tàng đi miết, không đủ tiền đóng học phí cho con. Và hàng trăm thứ xa hoa khác xung quanh quyến rũ mời gọi. Tất cả những thứ đó bào mòn sự lương thiện của con người. Một người buôn gian bán lận rồi mười người, hai mươi người không hoặc chưa bị trừng phạt, nên cấp số cứ nhân lên thành một xã hội loạn. Người ta thản nhiên dùng mọi cách để kiếm tiền, không từ một thủ đoạn gian manh nào không làm, dù làm để hại ngay bà con anh em mình. Một phần cũng do anh bạn láng giềng làm cho hư thân mất nết, chỉ cho chúng ta cách giết lẫn nhau một cách "ngọt ngào".
 
Ăn gì cũng có thể chết !!

Những ngày gần đây, người dân Sài Gòn trở nên hoảng sợ với những tin tức hàng ngày về đồ ăn thức uống, cái gì cũng có độc. Người ta tưởng như ăn cái gì cũng có thể lăn đùng ra, không chết cũng ngắc ngư giống như hàng trăm công nhân ngộ độc nằm lăn lóc trong bệnh viện. Chính tôi và gia đình tôi và nhà hàng xóm cũng phát hoảng khi đọc hàng tin trên hầu hết các báo VN với cái tiêu đề "Người Hà Nội: Sáng phở thịt thối, trưa bún chả hóa chất".

Tô bún rêu cua vàng lườm này không do gạch cua mà do phẩm màu công nghiệp dùng cho sơn, dầu đánh bàn ghế giá 50.000 đồng/kg. Chỉ một chút chấm vào đầu đũa là cả một nồi bún riêu nổi váng gạch cua. Đây là điều hết sức nguy hiểm có thể gây tổn thương cho hệ thống thần kinh và tiêu hóa của người ăn, dẫn tới nguy cơ rối loạn về thần kinh cũng như mắc các chứng bệnh ung thư.

Như thế người Sài Gòn và các tỉnh thành cũng "được thừa hưởng" phở và bún chả chẳng khác gì dân Hà Nội. Mời bạn xem qua cách chế biến món ăn của thời đại ngày nay.
 
Nước phở chế biến từ thịt ôi thiu

Nhập viện vì bị ngộ độc

Khi ăn những bát phở thởm ngon, ít người biết rằng nhiều quán phở, quán bún tại Hà Nội chỉ cần bỏ ra 50.000 là có vài chục lít nước phở chế sẵn từ nước luộc và ép các loại thịt ôi thiu làm ruốc. Nước phở loại này được lấy từ nước luộc các loại thịt ôi, thối được chế làm ruốc. Các loại thịt ôi, thối được đưa vào luộc, rồi ép để lấy bã làm ruốc, các loại nước ép luộc thịt, nước ép thịt, thậm chí là loại nước rửa chảo xào thịt được tận dụng đế bán làm nước phở.

Cuối mỗi ngày, các loại thịt nhập về chế biến, hầu hết là các loại thịt ế, ôi thiu tại các chợ lớn nhỏ tại Hà Nội, rồi thịt lợn xề, lợn bột, lợn ốm, lợn chết được mang về, luộc lên là có các loại thịt trắng muốt, làm ruốc trông rất bắt mắt. Loại nước luộc chỉ cần để lắng, gạn ra là có thể bán cho các cửa hàng phở ngon lành. Thậm chí, những hôm khách đông tiệm bán phở còn không có hàng để bán, họ phải pha với đường hóa học, thêm gia vị để tạo mùi vị.
 
Nước rửa chảo cũng có thể làm nước phở
 
Bún chả vàng thơm nhờ tẩm hóa chất
 
Tại khu vực quầy hương liệu trong chợ Đồng Xuân, Hà Nội có thể dễ dàng để mua được loại hương liệu mà các hàng bún chả thường dùng để để tạo mùi, tạo màu cho món chả nướng giúp chả có màu đẹp và thơm ngon, cuốn hút. (Ở Sài Gòn và tỉnh lân cận có thể tìm mua các loại hóa chất này ở chợ Kim Biên)

Để làm món nướng như vịt nướng, thịt nướng các hàng quán không thể thiếu 2 loại phụ gia đó là một lọ hỗn hợp như dạng sa tế và một gói bột màu trắng. Những lọ phụ gia như thế chi chít chữ Trung Quốc, không có lấy một dòng phụ đề nào bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, chất bột trắng được đựng trong túi nilon, không nhãn mác. Mỗi lọ có thể dùng cho 30kg thịt. Chỉ cần ướp qua thịt trước khi nướng là chả có màu vàng ngon, thay vì màu trắng nhờ nhờ. Hầu hết các quán bún chả đều phải dùng đến loại này vì thịt họ dùng để làm chả toàn là thịt ế, thịt ôi từ hôm trước hoặc thịt lợn bệnh và chất này sẽ loại bỏ hết mùi ôi, thiu của thịt.

Chưa hết, còn vô số nhửng tin tức "lặt vặt" cũng kinh hoàng không kém như:
- Nem chua Thanh Hóa làm từ bì heo bẩn; biến thịt thối thành thịt tươi; heo bệnh thành thịt quay; thịt thối thành lạp xưởng; trứng bẩn trứng thối tràn ngập các chợ.
Ngay cả những loại trái cây hàng ngày người dân thường dùng cũng bị tẩm độc.

 
Đu đủ tẩm hóa chất Trung Quốc chín nhanh rất đẹp
 
Dùng hóa chất Trung Quốc làm đu đủ chín vàng đều, ruột đỏ rất bắt mắt.

Đu đủ sau khi hái xuống, được nhỏ một chút dung dịch của Trung Quốc vào phần cuống, chỉ sau 1 ngày quả chín vàng, ruột đỏ rất bắt mắt đánh lừa hầu hết mọi gia đình bình dân VN. Loại thuốc có khả năng "phù phép" này có giá bán 5.000đồng/1 lọ 5ml. Trên bao bì ghi hạn dùng 2 năm, nhưng không ghi ngày sản xuất và chỉ có vài dòng chữ tiếng Trung Quốc. Tìm mua loại hóa chất này rất khó, chỉ những chủ buôn hoa quả lớn hoặc dựa vào mối quen mới mua được. Loại hóa chất Trung Quốc này ban đầu các chủ buôn dùng cho chuối, nhưng giờ được sử dụng cho cả đu đủ.
Những chủ buôn sau khi thu mua đu đủ về sẽ dùng hóa chất nhỏ trực tiếp lên phần cuống của quả, việc nhỏ phải hết sức tỉ mỉ, nếu không đúng phần cuống thì quả  sẽ héo quắt hoặc thối nhũn. Đu đủ sẽ chín 1 ngày sau khi dùng hóa chất nên sau khi được nhỏ thuốc, đu đủ được bọc báo và đặt vào trong thùng xốp dán kín băng dính rồi chở đi tiêu thụ. Chuối cũng được "chế biến" tương tự nên trái nào cũng chín mọng, vàng ươm.
 
Dừa tẩy trắng độc hại

Dừa được tẩy trắng bằng hóa chất

Hóa chất tẩy trắng dừa có thể là một loại axít gốc phốt pho và lưu huỳnh, chỉ được dùng với liều lượng phù hợp. Nếu sử dụng vô tội vạ sẽ rất nguy hiểm cho người tiêu dùng.
Chị Tiên, chủ một vựa dừa, cho biết chỉ cần ra chợ Kim Biên, ghé vào bất cứ tiệm hóa chất nào hỏi mua chất tẩy trắng dừa sẽ được giới thiệu 2 loại bột màu trắng, không bao bì, nhãn mác với giá bán khoảng 125.000 đồng/kg. Mỗi thùng nước khoảng 20 lít pha trộn với 6 muỗng bột (3 muỗng loại này, 3 muỗng loại kia) rồi ngâm dừa vào, chờ nước thấm hết vào là xong.

Một bác sĩ chuyên về an toàn vệ sinh thực phẩm cho biết hóa chất tẩy trắng dừa có thể là một loại axít gốc phốt pho cộng với lưu huỳnh, chỉ được dùng với liều lượng phù hợp, có kiểm soát. "Sử dụng chất tẩy trắng vô tội vạ rất nguy hiểm cho người tiêu dùng. Chỉ cần thường xuyên chạm tay vào lớp vỏ bên ngoài cũng đã có hại rồi, nói gì đến việc hóa chất đó thấm vào ruột và nước dừa. Dùng hóa chất này rất dễ dẫn đến các bệnh liên quan đường tiêu hóa, hô hấp, nếu tích trữ trong người nhiều và lâu dài sẽ gây ra các bệnh lý khó lường".
 
Rượu pha bằng .. thuốc sâu và phân lân bán khắp Hà Nội

Tại hầu hết các quán cơm bình dân, quán nhậu trên địa bàn các quận Long Biên, Cầu Giấy, Thanh Trì, Hoàng Mai, Từ Liêm (Hà Nội) .. rượu độc sau khi được đưa về sẽ được giới thiệu là "rượu quê cực êm, cực phê", bày bán tràn lan giá 20 - 30 ngàn đồng/lít. Khi tìm hiểu từ một số nhân viên chuyên chở rượu, chất mà người phụ nữ trên dùng để pha với rượu là .. thuốc sâu và phân lân. Vậy là rượu cồn đã độc, lại càng"phê" thêm vì thuốc trừ sâu và phân bón. Theo một nhân viên, mỗi ngày quán này tiêu thụ hết khoảng bốn thùng phuy rượu độc.

Do uống phải rượu độc, không ít "đệ tử Lưu Linh" đã hôn mê bất tỉnh nhập viện, thậm chí phải vào bệnh viện tâm thần điều trị. Theo thống kê từ bệnh viện tâm thần Hà Nội, mỗi tháng có ít nhất 40 người loạn thần nhập viện. Người điều trị nhanh nhất cũng mất 2 tháng, nhiều người phải nằm viện điều trị cả năm. Nguyên nhân lớn do các bệnh nhân uống quá nhiều rượu độc.
 

Chơi cũng chết
Phao bơi trẻ em Trung Quốc nhiễm chất độc

Đồ chơi Trung Quốc đang tràn ngập thị trường VN bởi mẫu mã đa dạng, màu sắc rực rỡ và trên hết là giá rẻ. Những loại đồ chơi bằng nhựa dành cho trẻ nhỏ , khi sản xuất thường không thể thiếu phthalates - chất được dùng làm phụ gia tăng độ dẻo cho nhựa. Theo Tiến sĩ Nguyễn Duy Thịnh - Viện Công nghệ sinh học và thực phẩm, Đại học Bách khoa Hà Nội - nếu chất phthalates theo đường tiêu hóa vào cơ thể sẽ làm rối loạn hoạt động của các tuyến nội tiết như: Bé gái bị dậy thì sớm, còn nam thì cơ quan sinh dục bị teo lại .. Đặc biệt, nếu trẻ ngậm đồ nhựa trong miệng, phthalatses nhanh chóng hòa tan trong nước bọt và chất này sẽ trực tiếp đi vào cơ thể.

Ngoài ra, theo một số kết quả giám định gần đây của Viện Khoa học vật liệu ứng dụng và Viện Công nghệ hóa học kiểm tra, hầu hết đồ chơi bằng nhựa của Trung Quốc như: Súng gươm, lựu đạn, kể cả lồng đèn .. đều sản xuất bằng các loại nhựa tái chế, trong đó có chứa chất cadimi (Cd) cao gấp nhiều lần mức cho phép. Đây là một trong ba kim loại độc hại đối với cơ thể con người, có thể gây ung thư tuyến tiền liệt, ung thư phổi, dị tật thai nhi ..

Không liều thì .. sang Tây mà sống

Thưa bạn đọc, tôi không kể hết những đồ ăn thức uống có pha "hóa chất độc hại" hiện nay đang có mặt ở hầu hết các tiệm ăn, quán nước khắp các tỉnh thành cho đến quận huyện tại VN. Toàn là những thứ bà con mình hại nhau. Kể nhiều quá e rằng có nhiều vị về VN phải mang sẵn các thứ đồ hộp từ nước ngoài về. Chắc có vị thắc mắc tại sao dân VN vẫn ăn mà không chết? Xin thưa là chết nhiều rồi nhưng chết vì các loại bệnh lâu ngày tích tụ lại nên không thể kết luận là tại đồ ăn. Chất độc âm thầm tàn phá cơ thể sinh ra đủ loại bệnh. Vì thế, bệnh viện ở VN lúc nào cũng đầy ắp, phải nằm 3-4 người 1 giường và nằm cả dưới gầm giường là chuyện tất nhiên.
Vả lại là dân VN sống ở thời này là phải liều mới sống được. Không liều thì .. sang Tây mà sống!
 
Văn Quang
27.06.2014