Tạ Nhất Linh (Danlambao) - Như vậy là đã có chuyện: học giả Đài Loan Hồ Tuấn Hùng công bố cuốn sách “Hồ Chí Minh sinh bình khảo”
trong đó ‘chứng minh’ rằng Hồ Chí Minh, lãnh tụ của nhà nước Việt Nam
Dân Chủ Cộng Hòa, không phải là Nguyễn Sinh Cung – Nguyễn Ái Quốc sinh ở
Nam Đàn, Nghệ An, sang Pháp năm 1911, triệu tập hội nghị thành lập đảng
cộng sản Việt Nam tại Hương Cảng năm 1933, mà là Hồ Tập Chương, người
Đài Loan, được cục tình báo Hoa Nam tuyển dụng, huấn luyện và cho đóng
giả Nguyễn Ái Quốc, rồi lấy tên Hồ Chí Minh để lọt vào Việt Nam cầm đầu
đảng cộng sản.
Đã có chuyện: cuốn sách này được phổ biến ở Trung Quốc, và cục tình báo
Hoa Nam (CTBHN) chính thức thừa nhận chuyện đó là đúng, thậm chí còn
khẳng định đó là một thành tích ‘có một không hai’ trong lịch sử tình
báo thế giới.
Và đã có chuyện: đảng CSVN không hề lên tiếng bác bỏ!
Ở đây, xin nêu ra hai câu hỏi sau để cùng bàn bạc:
1) Liệu khẳng định của học giả Hồ Tuấn Hùng và CTBHN có đúng không? và
2) Nếu coi khẳng định đó là đúng thì đó là nỗi nhục đối với ai?
Câu hỏi thứ nhất gần như không có khả năng được trả lời một cách xác
đáng, trừ phi Trung Cộng đưa ra được những bằng chứng công khai, được
giới học giả quốc tế thừa nhận. Một điều cũng dễ thấy (nếu đọc cuốn sách
của ông Hồ Tuấn Hùng) là các chứng cứ và lý giải của ông ta ít thuyết
phục. Tuy nhiên, ít thuyết phục không có nghĩa là sai!
Liệu có thể sắp xếp để có thể giả mạo cả một lãnh tụ, một nguyên thủ
quốc gia được không? Có vẻ không thể nào tin được. Nhưng xin quý vị nhớ
cho rằng trong thế chiến II đã có rất nhiều tình báo Soviet đóng giả
người Đức rất thành công, đến mức người nhà cũng không nhận ra là giả!
Vì tôn sùng ông Hồ mà người ta cho rằng đóng giả ông ấy là không thể
được (vì làm sao có thể đóng giả một ‘thiên tài’?). Nhưng xin thưa, đóng
giả Nguyễn Ái Quốc còn dễ hơn cả đóng giả sĩ quan Đức, vì ông ta hiếm
khi gặp người quen trong nước. Còn người lấy tên là Hồ Chí Minh thì
không hề gặp lại ‘anh trai’ mình là ông Khiêm, bà ‘chị gái’ là Thanh
cũng chỉ gặp được ông ta có vài phút, thậm chí vài giây, để nghe ông ta
bảo đại ý: “Chị về đi, em bận việc nước, không có thời gian tiếp chị”.
Đối với một tình báo đã được huấn luyện, có thể đã quan sát nhiều ngày
cách đi đứng, nói năng của người mà mình phải nhập vai, và đã được tìm
hiểu hàng năm về hành tung và các mối quan hệ của Nguyễn Ái Quốc, việc
đóng vai ông ta không quá khó!
Một điều khó hiểu nữa là: vì sao ông Hồ khi còn quyền lực tuyệt đối lại
gần như làm mọi việc theo chỉ thị của CSTQ? (Hãy nhớ lại vụ ‘cải cách
ruộng đất’, ông Hồ đã từng nói với hạ cấp: “Bác có thể sai, trung ương có thể sai, nhưng Mao chủ tịch không bao giờ sai.” và nhất nhất làm theo sự giật giây của trưởng đoàn TQ, kể cả vụ thông qua danh sách xử bắn, trong đó có cả ân nhân cách mạng.)
Về câu hỏi thứ hai, nếu khẳng định đó là đúng thì trước hết đó là nỗi
nhục đối với đảng CSVN. Liệu nó có là nỗi nhục đối với cả dân tộc Việt
Nam hay không? Có, vì cả dân tộc đã bị một kẻ dị tộc lừa. Nhưng nỗi nhục
này cũng chỉ là một nét phảy thêm vào nỗi nhục lớn hơn là cả nước đã bị
một lũ vô lại lừa. Nó cũng không phải là nỗi nhục vĩnh cửu, vì nó sẽ bị
xóa đi, khi cả dân tộc đạp lũ lừa đảo xuống bùn đen!
Vì vậy, không cần tìm cách chứng minh rằng Hồ Chí Minh không phải Hồ Tập Chương!
Tạ Nhất Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét