Kết quả là, một chuyến thăm dự
tính xảy ra trong tháng này của Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh sang
Hoa Kỳ đã bị xếp lại. Về cơ bản, Hà Nội đã đầu hàng. Sẽ không có thêm
cuộc biểu tình nào cả, cũng chẳng có chuyện khiếu nại gì lên Liên Hiệp
Quốc, không có diễn tập quân sự với Hoa Kỳ và cũng không đi đầu một
khối ASEAN thống nhất chống lại Bắc Kinh.
Nhân chuyến thăm Úc của Thủ
tướng Nhật Bản, Shinzo Abe và các diễn biến tiếp tục tại Biển Đông,
BBC Tiếng Việt xin trích đăng một số ý kiến đánh giá cục diện an ninh và
chính trị khu vực.
Trả lời BBC tiếng Trung về đối thoại chiến lược
Mỹ – Trung tuần này ở Bắc Kinh và về chính sách xoay trục sang châu Á
của Obama:
Bằng việc dồn ép Philippines và Việt Nam, Trung Quốc
đang muốn cho các đồng minh và bạn của Mỹ thấy là Hoa Kỳ không thể tin tưởng được.
Bằng hành động đó, Trung Quốc hy vọng sẽ làm suy yếu ảnh hưởng của Mỹ trong khu
vực. Họ đang đánh cược rằng Mỹ sẽ không đối đầu với Trung Quốc.
Người ta có thể hiểu vì sao Bắc Kinh nghĩ vậy. Chúng ta
có thể thấy bảng thành tích của Obama ở Trung Đông, rằng Mỹ rất do dự khi quyết
định tham gia vào xung đột ở đây, ở Ukraine, và các nơi khác.
Nhưng có rủi ro là suy nghĩ đó có thể sai, bởi lợi ích của
Mỹ ở châu Á là rất quan trọng. Ví dụ như nếu họ thất bại trong việc trợ giúp Nhật
Bản trong cuộc khủng hoảng ở Senkaku/Điếu Ngư, điều này sẽ làm tổn hại quan hệ
của Mỹ với Nhật, cũng như vị trí của Washington tại khu vực.
Trung Quốc có thể đã sai bởi Mỹ có thể muốn trợ giúp Nhật
Bản. Đó là lý do vì sao rủi ro đối đầu là khá cao. Chúng ta có một tình huống cổ
điển ở đây như hồi năm 1914 (thời điểm Thế chiến thứ nhất diễn ra).
Trung Quốc nghĩ có thể dồn ép bởi Mỹ sẽ lùi bước, còn Mỹ
cũng nghĩ có thể dồn ép bởi Trung Quốc sẽ lùi bước. Cả hai có thể đều sai.
Ở châu Á, ông Obama muốn giữ vai trò chủ đạo của Mỹ, và
phản ứng lại bất cứ thỏa hiệp nào với Trung Quốc. Đó thực sự là chính sách
“xoay trục” của Obama.
Ngay chính giữa của chính sách xoay trục là ý tưởng rằng
nước Mỹ phải sử dụng, như lời Obama, tất cả các yếu tố của sức mạnh Mỹ để bảo vệ
hiện trạng, không chấp nhận nhượng bộ với Trung Quốc. Tôi nghĩ đó là chính sách
sai lầm. Tôi cho là ông ấy không thực hiện nó một cách hiệu quả.
Cuối cùng, chính sách xoay trục đã không đưa lại nhiều sức
mạnh Mỹ đến châu Á. Nếu nó làm được, sẽ khó để chỉ đơn giản là chấp nhận thách
thức từ Trung Quốc và từ chối thỏa hiệp. Sau cùng, Trung Quốc hiện đang gần có
một nền kinh tế lớn hơn Mỹ tính theo ngang giá sức mua (PPP).
Vì thế việc Trung Quốc đối đầu với Mỹ là mối nguy lớn nhất
mà Mỹ từng đối mặt.
Về mặt kinh tế, họ mạnh hơn hẳn Liên Xô ngày xưa. Vì thế
tôi nghĩ sẽ không thực tế cho chính sách ngoại giao của Obama khi cứ giả định rằng
Mỹ có thể duy trì địa vị số một tại châu Á và từ chối thỏa hiệp với Trung Quốc.
Nhưng đó là điều mà Obama đã cố làm. Ông ấy đã thử và thất
bại, kết quả là uy tín an ninh của Mỹ tại châu Á đã bị xói mòn.
Tôi nghĩ đó là những thứ mà chúng ta thấy trong việc Nhật
Bản lo lắng về tương lai đồng minh của mình. Và đó là thứ đứng phía sau các
thay đổi trong chính sách ngoại giao gần đây của Nhật Bản.
Sang thăm Việt Nam, Ủy viên Quốc vụ viện Dương Khiết
Trì nói thẳng với lãnh đạo Việt Nam rằng Trung Quốc sẽ tiếp tục “sử
dụng mọi biện pháp có thể” để bảo vệ chủ quyền và hoạt động của dàn
khoan dầu, mà theo quan điểm của Bắc Kinh, đang nằm hoàn toàn trong lãnh
hải Trung Quốc.
Ông cảnh báo rằng Việt Nam sẽ hứng chịu nặng nề
nếu hợp tác với các nước khác, ví dụ như Hoa Kỳ, nhằm chống lại tuyên
bố chủ quyền của Trung Quốc hay tham gia cùng Philippines để khiếu nại
lên Liên Hiệp Quốc.
Một phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói thêm
“Việt Nam cần phải đình chỉ quấy nhiễu đối với sự tác nghiệp của
Trung Quốc, đình chỉ thổi phồng bất đồng, gây ra tranh chấp mới, xử lý
và khắc phục tốt hậu quả các vụ bạo lực nghiêm trọng gần đây.”
Đắng ngắt vì bị mắng mỏ, các lãnh đạo Hà Nội đã
mở một cuộc họp Bộ Chính trị nữa ngay sau khi ông Dương ra về. Một
cuộc tranh luận nảy lửa đã xảy ra.
Ông Edmund Malesky, chuyên gia quan sát Việt Nam tại
Đại học Duke, Hoa Kỳ nói:
“Ban lãnh đạo Việt Nam bị giằng xé về quan hệ với
Trung Quốc,”
Một nhóm, do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng dẫn đầu,
lập luận rằng Hà Nội cần đứng vững và tiếp tục vận động để
Washington trợ giúp.
Một phái khác, do TBT Đảng, Nguyễn Phú Trọng dẫn
đầu, chống lại chủ trương đó và kêu gọi để làm sao Bắc Kinh không bị
bực bội thêm nữa, và phe của ông ta đã thắng.
Kết quả là, một chuyến thăm dự tính xảy ra trong
tháng này của Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh sang Hoa Kỳ đã bị xếp
lại.
Về cơ bản, Hà Nội đã đầu hàng. Sẽ không có thêm
cuộc biểu tình nào cả, cũng chẳng có chuyện khiếu nại gì lên Liên Hiệp
Quốc, không có diễn tập quân sự với Hoa Kỳ và cũng không đi đầu một
khối ASEAN thống nhất chống lại Bắc Kinh.
Trong khi đó, Trung Quốc đã đưa thêm một dàn khoan vào
khu vực lãnh hải tranh chấp và nói họ có kế hoạch đưa them khoảng 50 dàn
khoan nữa trong những năm tới. Và đó là điều Trung Quốc sẽ làm.
Có nhiều lợi ích trong việc tăng cường gắn kết với Trung
Quốc thông qua các diễn đàn đa phương.
Trước hết, đưa Trung Quốc vào các tiến trình khu vực sẽ
tạo ra môi trường gắn kết mang tính xây dựng, khuyến khích Bắc Kinh chứng tỏ ảnh
hưởng tích cực của họ đến khu vực.
Thêm vào đó, các nước châu Á nhỏ hơn có thể sử dụng các
tiến trình đa phương như Hội nghị Thượng định Đông Á, Diễn đàn Khu vực ASEAN,
và Hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN mở rộng (ADMM – Plus) để giảm thiểu ảnh
hưởng của Trung Quốc và cho thấy một mặt trận thống nhất về những vấn đề an ninh.
Sự thật là Bắc Kinh đã tăng cường tham gia vào các đối
thoại đa phương, mặc dù có quá khứ chống đối điều này.
Nó cho thấy sự cởi mở của Trung Quốc trong việc gắn kết
khu vực, xu thế mà nên được khuyến khích bởi tất cả các quốc gia có lợi ích an
ninh ở châu Á.
Nói tóm lại, các nhân tố chính trị ở châu Á cần hiểu rõ
tình hình chính trị nội địa của Trung Quốc và nhỏ tiếng hơn trong các diễn đàn
chung, nếu không họ sẽ làm tăng thêm sự bất ổn mà chính họ muốn tránh.
Các bên nên cho thấy nỗ lực công khai trong việc gắn kết
Trung Quốc trong an ninh khu vực nhiều nhất có thể.
Làm như vậy, họ sẽ loại trừ được bất cứ lý do nào Bắc
Kinh đưa ra cho những hành động đơn phương, và tránh kích động tình huống nội địa
ở Trung Quốc mà dẫn đến cách hành vi khiêu khích.
Không nên im lặng các chỉ trích, nhưng nó nên được đưa
ra một cách riêng tư hơn, qua đó cho phép Bắc Kinh phản ứng mà không chịu áp lực
của chủ nghĩa dân tộc. Làm như vậy sẽ khiến sự trỗi dậy hòa bình của Trung Quốc
dễ đạt được hơn.
Trong quá khứ, lễ kỷ niệm vụ Nhật tấn công Trung
Quốc 7/7/1937 (biến cố Lư Cầu Kiều hay Marco Polo Bridge Incident) thường
được tổ chức rất nhỏ.
Năm ngoái, truyền hình quốc gia Trung Quốc có chạy
hai phút tin mô tả quan chức Đảng Cộng sản ở địa phương đặt hoa ở Lư
Cầu Kiều.
Nhưng năm nay, cả một chương trình 90 phút trên
truyền hình Trung Quốc về ngày kỷ niệm có mục tiêu gây sức ép lên Tokyo
để buộc Nhật xin lỗi về các tội ác chiến tranh, gồm cả chuyện buộc
phụ nữ Trung Quốc làm nô lệ tình dục, và vụ thảm sát Nam Kinh năm 1937.
Cả hai nước Trung Nhật cũng vẫn đang dính vào các
vụ tranh chấp trong khu vực.
Cả hai đều đang tuyên bố chủ quyền ở các dãy đảo
ngoài biển Hoa Đông, mà Trung Quốc gọi là Điếu Ngư và Nhật Bản gọi là
Senkaku.
Tuần trước, Nhật Bản đã khiến nhiều người Trung
Quốc nhột mình sau khi diễn giải lại hiến pháp cho phép lực lượng vũ
trang của Nhật nhiều khả năng tham chiến ở nước ngoài hơn.
Buổi lễ hôm thứ Hai 7/7 là chủ đề chính cho hàng
triệu người dùng mạng xã hội Weibo ở Trung Quốc.
Một lời bình điển hình: “Đây là sự sỉ nhục dân
tộc mà chúng ta không thể nào quên.”
Hay là câu hỏi: ”Tình hữu nghị Trung – Nhật là cái
gì thế?”.
“Sói luôn ăn thịt người, và làm bạn với kẻ thù là
một tội ác.”
Trong hàng nghìn lời bình trên mạng, chỉ có một thiểu
số rất nhỏ đặt câu hỏi về buổi lễ được truyền hình trực tiếp với
1000 khách gồm các lãnh đạo cao cấp nhất.
“Hãy xem, chính quyền làm gì thế để khuấy động dân
chúng? Tạo ra căm giận vì mục tiêu chính trị là điều xấu và sẽ chỉ làm
tình hình tồi hơn,” ý kiến trái chiều viết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét